Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 32: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 32 – Không đề




Warning: Cấm dưới 15

Chương 32 – Không đề



La Tiểu Lâu suy nghĩ thật lâu. Thứ Bảy, trước khi đi cậu cố lấy hết dũng khí gặp Nghiêm đại sư. Sắc mặt của Nghiêm đại sư lúc nào cũng đen xì như Bao Công, vừa nghe La Tiểu Lâu xin nghỉ để đi mua nguyên liệu thì ông trừng mắt nhìn cậu, phất tay rồi bực mình nói: “Biến đi, ngày mai tăng ca, đừng ảo tưởng tôi sẽ cho cậu thêm thời gian!”

La Tiểu Lâu cười rộ lên, chẳng cần để ý xem công việc của mình có bao nhiêu, vì thực tế thì cậu thích ông già Nghiêm giao cho mình nhiều việc một chút, bởi càng nhiều việc thì lại càng học được nhiều hơn.

Cúi đầu lễ phép cảm ơn xong La Tiểu Lâu bèn quay người đi ra ngoài. Trong phòng thí nghiệm không còn một ai khác ngoại trừ Nghiêm đại sư.

“Này, học trò nhỏ của ông rất có tiến bộ nha. Ở chỗ các ông như thế này rồi mà vẫn còn muốn tự mình đi mua nguyên liệu. Ông đừng có rỗi hơi mà suốt ngày quát mắng con nhà người ta, đến ngày nào đấy nó không chịu được khóc nhè bỏ chạy thì để xem ông có tìm lại được ở đâu không.” Một âm thanh vừa nói vừa cười ha ha cất lên.

Đang kiểm tra báo cáo không hài lòng, Nghiêm đại sư liền trừng mắt nổi giận: “Nó dám!”

Chết tiệt, học trò của tôi thì phải nghe lời tôi nói, chẳng lẽ nghe lời của ông chắc?!

Ngọc không mài không nên thân, nhóc con sao có thể suốt ngày được nuông chiều chứ. Tôi đâu bắt bẻ nó phải đạt bằng được tiêu chuẩn của tôi. Với lại quở mắng thì làm sao? Đám trợ lí kia chẳng thích ứng ra trò đấy còn gì? Nếu tôi ăn nói nhẹ nhàng thì —— Nghiêm đại sư rùng mình một cái —— chúng nó làm sao mà nhanh chóng hoàn thành tốt công việc tôi giao cho được chứ hả?

Chờ một chút, không phải đứa này đang là học trò của mình đấy chứ?

“Nó thế mà là người tôi đã chọn đấy, một lão già bất tử như ông đừng có mà nuôi ý định quấy rối nó.” Nghiêm đại sư ngay lập tức ngạo mạn cảnh cáo. Tuy ông chưa bao giờ tuyên bố —— hoặc cũng có thể là ông đã quên mất không tuyên bố —— nhưng La Tiểu Lâu là học trò của ông. Nếu chính trong lòng ông đã nghĩ như thế thì hiển nhiên La Tiểu Lâu đã là học trò của ông rồi.

Sao nào? Phản đối ý kiến? Tất nhiên là có thể nhưng tôi không tiếp thu. Kẻ nào có ý kiến thì trực tiếp qua đây đấu khẩu với Nghiêm đại sư đi!

Còn về phần La Tiểu Lâu, tính nó nhát gan lại răm rắp nghe lời mà cũng chẳng dám nói nhiều. Hơn nữa, tôi đã thấy bao nhiêu đứa vừa mới gặp qua mà đã hấp tấp xin làm học trò của tôi, chứ hoàn toàn chưa thấy đứa nào không muốn cả. Ơ mà —— ngộ nhỡ nếu La Tiểu Lâu thực sự không muốn làm học trò của tôi thì tôi sẽ phải đối xử tử tế với nó hơn, nhưng mà căn cứ vào tính cách của mình thì, hiển nhiên tôi sẽ chẳng duy trì được cái đó mấy ngày...

Nghiêm đại sư hãy còn đang xoắn quýt một bên thì La Tiểu Lâu lại hoàn toàn đang thoải mái ngồi trong xe buýt bay về nhà. Giữa đường cậu gọi cho Yates, hẹn thời gian địa điểm ngày mai gặp mặt. Cậu cũng không dám về nhà gọi điện trước mặt Nguyên Tích. Dù sao thì cũng là chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu ta, nói cho cậu ta biết trước thì làm gì còn bất ngờ nữa.

Với lại, từ hai hôm trước đến giờ, không biết Nguyên Tích lại bắt đầu giở trò gì mà cứ tỏ ra là lạ, cả ngày mặt mũi đen xì, nhưng bảo cậu ta tức giận thì lại không phải.

Chuyện ăn uống đi học của tên kia coi như bình thường. Ngay cả những lúc La Tiểu Lâu nấu cơm trong bếp cũng toàn thích chui vào sán đến gần, cứ như là con mèo kiêu kỳ muốn ăn gì được nấy, nghênh nghênh ngang ngang luẩn quẩn quanh người cậu —— Thực sự là đủ mọi loại vướng chân vướng tay.

Đến lúc đi ngủ lại càng đểu hơn. Biết rõ cậu ngủ không nằm im toàn cuộn tròn lại trên người mình mà hắn vẫn một mực chen chúc vào. Người này đến tột cùng là muốn cái gì đâyyyy...

Sau khi ăn cơm tối xong, vì ban ngày có sang khoa võ cổ đại vận động một trận nên bây giờ Nguyên Tích yêu cầu xoa bóp. La Tiểu Lâu xoa bóp lưng trước, Nguyên Tích từ từ nhắm hai mắt lại, dựa sát vào người cậu, ra vẻ hưởng thụ hết sức, chỉ còn thiếu mỗi mấy tiếng rên rỉ thoải mái nữa thôi là đủ bộ. La Tiểu Lâu vừa xoa bóp vừa quan sát Nguyên Tích, phát hiện ra vành mắt của hắn bị thâm quầng cả lên.

La Tiểu Lâu giật mình sợ hãi. Chẳng lẽ ngày nào mình cũng lăn xả vào quấy nhiễu Nguyên Tích nên chắn mới không ngủ ngon được?

Vì thế đến đêm, La Tiểu Lâu cố gắng không ngủ. Cậu chờ cho Nguyên Tích ngủ trước thì mới ngủ sau, không phải bây giờ vì đã ở chung với nhau mà cứ để hắn càng ngày càng vênh váo lên như thế được. La Tiểu Lâu bèn từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng trong tay mình có một bộ linh kiện, giả bộ tháo dỡ nó.

Lần đầu tiên sau khi Nguyên Tích thoát mạng thì thấy La Tiểu Lâu vẫn chưa ngủ. Mở to hai mắt kinh ngạc nhìn của cậu, Nguyên Tích đành lười biếng tựa người lên đầu giường, chờ La Tiểu Lâu ngủ trước —— Dù sao thì La Tiểu Lâu vẫn còn tỉnh thế này thì làm sao mà hắn dám ôm chầm lấy người ta vào lòng chứ.

Thế nhưng đến lúc cả hai đã bắt đầu gật gà gật gù rồi mà rõ ràng La Tiểu Lâu vẫn còn chưa có ý định đi ngủ. Sắc mặt Nguyên Tích đã bắt đầu khó chịu.

Dứt khoát vỗ vai La Tiểu Lâu một cái làm cậu giật mình mở mắt ra. Thấy Nguyên Tích vẫn còn đang dựa vào đầu giường bèn mở miệng: “Làm gì?” Đồ đểu này, rốt cục đến lúc nào ông mới chịu đi ngủ đi hả, tôi sắp không chịu nổi được nữa rồi đấy!

Mặt Nguyên Tích xầm xì, hừ một tiếng, chẳng nói gì mà bò đến gần cậu, tựa cằm lên vai rồi vòng tay lên eo cậu —— Bởi vì trong phòng bếp Nguyên Tích đã vô số lần làm như thế này nên La Tiểu Lâu cũng không cảm thấy quái dị nữa, chỉ nghĩ đây là khúc dạo dầu cho chuỗi hành vi kỳ quái của cậu ta.

“Cậu bật đèn làm tôi không ngủ được.” Nguyên Tích buồn bực nói.

Quả nhiên lại bắt đầu lí do lí trấu, La Tiểu Lâu trong lòng nói thầm một câu. Nhìn đồng hồ thì cũng đã không còn sớm nữa, nếu cứ tiếp tục thì chắc chắn mai cậu không dậy nổi mất.

“Vậy thì đi ngủ.” La Tiểu Lâu cất mô hình cẩn thận rồi tắt đèn, kéo chăn nằm xuống.

Đến lúc nằm xuống rồi mà Nguyên Tích vẫn còn ôm eo cậu ứ chịu buông ra. Vậy thì lần này rõ ràng không phải là do La Tiểu Lâu ‘chủ động lăn xả vào’ nữa rồi nhá.

La Tiểu Lâu nghĩ ngợi một hồi, nhân lúc Nguyên Tích còn tỉnh thì bảo cậu ta cách xa ra một chút, ý bảo cậu không hề có định quấn quít ôm lấy cậu ta ngủ.

Cơ mà đã sẵn sàng để ngủ rồi mà Nguyên Tích vẫn chẳng chịu buông tay lấy một tí nào. La Tiểu Lâu ngọ nguậy mấy cái thì bỗng nhiên Nguyên Tích đỏ bừng mặt lườm cậu, thở gấp gáp: “Rốt cục cậu làm cái gì thế?! Nhích tới nhích lui, cố ý đấy hả!”

Mặt La Tiểu Lâu cũng đỏ lựng cả lên. Ôi mẹ ơi, cậu có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng Nguyên Tích đang có phản ứng! Cũng bình thường thôi mà. Cả hai người đang trong độ tuổi huyết khí phương cương (1) nhưng lại không phải là kiểu người tìm ai đó để giải quyết, vì thế trên giường có phản ứng thì cũng chẳng phải là chuyện gì lạ lùng.

Tâm lý tuổi mới lớn của La Tiểu Lâu đối với chuyện này ngoại trừ xấu hổ thì vẫn coi như giữ được bình tĩnh. Nhưng Nguyên Tích thì cứ như là con mèo bị giẫm phải đuôi, rơi vào trạng thái toàn lông dựng thẳng đứng. Hắn chẳng những không thò tay vào giải quyết cái đó —— mà trái lại thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm vào La Tiểu Lâu. Nguyên Tích thực sự chưa bao giờ trải qua cái chuyện khiến người khác phải xấu hổ như thế này —— ngay trước mặt nô lệ của mình mà cương lên. Bởi thế bây giờ hắn đang thực sự không biết phải làm như thế nào cho xong.

Sau một phen giãy dụa áo ngủ của hai người đều đã bị xộc xệch. Thân thể của hai người không giống nhau, La Tiểu Lâu có chút gầy gò trắng xanh, nhưng trước mắt Nguyên Tích thì hiện giờ, mỗi một tấc trên người cậu đều như đang tỏa ra một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Đúng vậy, thân thể của La Tiểu Lâu cũng như chính con người cậu ta, nhất định là toàn cố ý mê hoặc Nguyên Tích.

La Tiểu Lâu cũng ngẩn ngơ nhìn Nguyên Tích đang nằm dưới thân mình. Hắn tức giận, tuy khuôn mặt đang đỏ bừng nhưng vẫn hoàn mỹ khiến người khác không thể dời tầm mắt đi. La Tiểu Lâu bỗng dưng mất tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác. Xong rồi, cậu không được phép lúc nào cũng nghĩ Nguyên Tích là con gái chứ —— “Nếu không thì để tôi giúp cậu?”

!!!!

La Tiểu Lâu vừa nói xong thì cả hai đều đơ người.

Lòng La Tiểu Lâu cuộn trào. Quỷ tha ma bắt, tự dưng làm sao mà cậu vừa nghĩ Nguyên Tích là con gái thì bị kích động vầy nè. Trời ơi, chắc chắn là bị biến thành ma pháp sư rồi —— Từ kiếp trước đến kiếp này mình đã đạt đến cấp bậc ma pháp sư rồi.

Nguyên Tích trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu một hồi lâu, rồi bỗng nhiên cất giọng nói khàn khàn ngây ngốc không kiên nhẫn: “Vậy nhanh lên đi.”

Nhanh, nhanh lên á?!

Cái tên Nguyên Tích kỳ quặc này mà lại đồng ý, ối trời ơi —— La Tiểu Lâu lại càng xấu hổ hơn. Tự cậu giải quyết đi, tôi không dám làm cái chuyện này đâu.

Nói thực ra thì với con trai, trong lúc này bạn bè cũng có thể giải quyết vấn đề súng ống (2) cho nhau... La Tiểu Lâu vừa nghĩ như vậy, vừa run run vươn tay tới quần Nguyên Tích.

Ngón tay chạm vào thứ bên trong quần lót, La Tiểu Lâu bắt đầu cầm lấy nó. Ôm quyết tâm liều lĩnh, ngón tay cậu cẩn thận di chuyển —— Coi như là một ma pháp sư thượng đẳng, cậu vẫn có một chút kinh nghiệm.

Sắc mặt của Nguyên Tích đỏ bừng, hô hấp càng ngày càng nặng, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào khuôn mặt của La Tiểu Lâu.

Được rồi, nếu như không để ý người trước mắt là Nguyên Tích thì cái chuyện phóng đãng dục vọng này thực sự rất tuyệt. Nguyên Tích dần dần cứng lên, khuôn mặt hoàn mỹ vì khoái cảm mà khẽ cau có. Cuối cùng khi La Tiểu Lâu di chuyển nhanh hơn một chút thì Nguyên Tích đạt cao trào.

Đêm khuya, theo tiếng thở dốc của Nguyên Tích mà nhiệt độ trong phòng ngủ tựa hồ cũng bắt đầu nóng lên.

Nguyên Tích từ từ bình tĩnh trở lại. Sắc mặt vẫn còn vương chút đỏ ửng, hãy còn đang nằm đè lên người La Tiểu Lâu.

Quần áo của La Tiểu Lâu lộn xộn, hai điểm hồng nhạt đang phập phồng trên khuôn ngực trắng ngần mà Nguyên Tích có thể dễ dàng chạm vào. Hắn híp mắt rồi chợt cất tiếng: “Chỉ như vậy thì không công bằng, tôi cũng giúp cậu.”

Công bằng? Này này, ai cần công bằng với cậu! Tôi hoàn toàn không ngại phục vụ miễn phí đâu nhá!!

“Không —— không cần... A!” La Tiểu Lâu khẽ kêu lên, để mặc nơi yếu ớt nhất rơi vào tay kẻ nào đó thì không thể nào bình tĩnh cho nổi.
“Như vậy sao được! Dù gì thì cậu cũng đã giúp tôi, hơn nữa, cậu cũng có phản ứng kia kìa.” Nguyên Tích kề sát vào người La Tiểu Lâu, khăng khăng nói.

“Ha, ah... Cậu!” La Tiểu Lâu đau khổ, cơ hồ muốn vùng người đứng dậy. Dục vọng bị người khác nắm giữ, thực sự là quá kích thích.

“Lại nói tiếp, sao chuyện này cậu hiểu rõ thế?” Nguyên Tích bỗng nhiên híp mắt lại, giọng nói đầy vẻ nguy hiểm, “Bình thường cũng giúp thằng khác hả?”

La Tiểu Lâu cố gắng tập trung, vô cùng khốn khổ trả lời, “Tất nhiên... A đáng ghét! Đừng dùng sức... Tất nhiên là không có...”

Nhận được đáp án vừa lòng, ngón tay của Nguyên Tích nhẹ nhàng trượt xuống. Cuối cùng khi La Tiểu Lâu hoàn toàn chìm đắm trong niềm khoái cảm, Nguyên Tích cúi đầu xuống, hôn khẽ lên mép đôi môi hồng nhạt kia.

Buổi tối sau đó, tất nhiên là hai người vẫn ngủ chung một chỗ...

Sáng sớm, đồng hồ báo thức lại được một phen trình diễn náo loạn y hệt như mấy ngày hôm trước.

La Tiểu Lâu rít gào trong bụng. Dục vọng đúng là ếu thể chấp nhận được!

Nguyên Tích vẫn còn chưa dậy. La Tiểu Lâu chuẩn bị bữa sáng rồi vội vàng ra ngoài.

Hẹn Yates ở trạm xe buýt. Cậu ta còn đến sớm hơn cả La Tiểu Lâu. Bởi vì cứ nghĩ đến sắp được sở hữu một chiếc cơ giáp của riêng mình mà Yates hưng phấn quá mức đến độ cả đêm không ngủ được.

“Ê này, cậu bảo nên mua loại giống của Nguyên Tích hay của La Thiểu Thiên thì tốt hơn?” Lên xe buýt Yates đã hỏi ngay.

“Đâu cần phải giống bọn họ, chỉ cần chọn cái nào hợp nhất với mình là được rồi.” La Tiểu Lâu đáp lời. Cậu cười khi nhìn thấy Yates đang nhấp nhổm đứng ngồi không yên bên cạnh, thoải mái nói: “Yên tâm đi, nếu là đấu giá thì nhất định sẽ không có ít cơ giáp đâu, cuối cùng sẽ có cái hợp cho ông thôi mà.”

La Tiểu Lâu đã tìm hiểu qua, hầu hết cơ giáp hiện tại đều có hình dáng người và thú. Cơ giáp hình thú có tốc độ nhanh, xung lực lớn, khả năng tấn công mạnh; Còn cơ giáp hình người thì nhạy bén, lực công kích cũng không hề nhỏ, đều có điểm yếu và điểm mạnh. Thế nhưng trong chiến đấu, cơ giáp hình người vừa có khả năng tấn công lẫn phòng thủ, vì vậy nó được đại đa số lựa chọn.

Cơ giáp của ba người Nguyên Tích, La Thiểu Thiên và Lăng Tự đều là hình người, chỉ khác nhau ở cỡ. Hơn nữa, sau khi chọn cho mình được một chiếc cơ giáp thích hợp thì còn có thể thay đổi, thay đổi xong thì tốc độ của cơ giáp sẽ nhanh hơn, sức mạnh càng tăng hơn.

Bởi vậy, có tìm được cơ giáp tốt hay không cũng phải nhờ vào vận may. Với chế tạo sư cũng vậy, để có thể cải biến tốt được cơ giáp, nếu như chế tạo sư không có bản lĩnh thật sự thì chiến binh cũng sẽ chẳng dám tùy tiện thay đổi nó.

Cuộc đấu giá mà hai người muốn đến chính là của công ty đấu giá Thiên Đông mà lần trước La Tiểu Lâu mua nguyên vật liệu. Bởi vì cả hai người đều có lí do của mình nên thức dậy từ rất sớm, khi đến Thiên Đông thì hãy còn khá ít người.

Cuộc đấu giá chưa bắt đầu, vài cửa hàng nhỏ bên ngoài đã bắt đầu mở cửa. Yates và La Tiểu Lâu từ trên mặt đất đi xuống xuyên qua mọi tầng, tìm kiếm nguyên vật liệu mà La Tiểu Lâu cần.

Trong những cửa hàng nhỏ có rất nhiều linh kiện cơ giáp và nguyên vật liệu, giá cả cũng tương đối mềm hơn so với bên ngoài. La Tiểu Lâu tự mình liệt kê một danh sách dài, mua không ít.

Hộp năng lượng cho cơ giáp cậu chưa từng làm, xác suất thất bại khá cao nên cậu nhất định phải mua thật nhiều. Đừng coi hộp năng lượng là nhỏ, nó cần không ít nguyên liệu. Sau khi La Tiểu Lâu mua hơn mười loại đã tiêu hết 10,000 đồng Liên bang. Nhìn tài khoản nhỏ của mình mà cậu không khỏi tiếc thương.

Cuối cùng, trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, La Tiểu Lâu và Yates thông qua mỹ nữ Lily tìm được quản lí Cao. Anh ta là một người rất bận rộn, người bình thường thì không dễ dàng gặp được, nhưng cũng may là nhờ có Điền Lực giới thiệu nên anh ta đã tự mình đến tiếp đón hai người.

“Ô? Anh bạn nhỏ lại đến nữa đấy à? Cần gì nào?” Quản lí Cao cười tủm tỉm hỏi thăm. Tuy La Tiểu Lâu không phải là một vị khách sộp nhưng tính tình cậu cởi mở, lại là sinh viên khoa chế tạo sư cơ giáp của ngôi trường nổi tiếng, trong bụng quản lí Cao liền có lòng muốn kết giao, bởi vậy anh ta tỏ ra khá lịch sự với cậu.

La Tiểu Lâu hơi xấu hổ, chìa tờ liệt kê trong tay ra: “Em chào quản lí Cao. Em đi cùng Yates đến mua cơ giáp, tiện thể mua nguyên liệu luôn. Em vừa tìm được gần hết nhưng vẫn còn ba loại mà tìm mãi chẳng thấy, không biết chỗ anh có không.”

La Tiểu Lâu biết, những cửa hàng nhỏ không có thì không có nghĩa là ở chỗ quản lí Cao không có. Hàng có phần cao cấp hơn nên tìm mãi bên ngoài mà không ra.

Quản lí Cao nhìn tờ giấy trong tay trầm tư một hồi. Thạch Hồng Tiếu, Dạ Thảo, Kim Hà Tinh, tất cả dều là nguyên liệu cao cấp, chỉ có bậc đại sư muốn chế tạo ra linh kiện cơ giáp cấp bốn mới đặc biệt đi tìm những thứ này thôi.

Nhất là Kim Hà Tinh, hiện tại nó chỉ có thể được tự tạo ra, bởi khu vực trong phạm vị 1000 dặm quanh nó cực kỳ nguy hiểm, vậy nên nó lại càng trở thành nguyên liệu quý hiếm hơn.

La Tiểu Lâu mua mấy thứ này làm gì?

Trước đó vài ngày La Tiểu Lâu đã mua ‘rác rưởi’ ở đây, quản lí Cao liền biết ngay cậu nhóc này thật sự rất có con mắt tinh tường. Hiện tại vị trí La Tiểu Lâu trong lòng anh ta lại càng tăng thêm một bậc.

Cậu nhóc xinh xắn đáng yêu này, về sau nhất định sẽ không đơn giản đâu.

“Có không ạ?” La Tiểu Lâu thấy quản lí Cao trầm ngâm một hồi rồi mà không nói gì, trong lòng bắt đầu thấp thỏm. Sắp đến sinh nhật Nguyên Tích, nếu ở đây không mua được thì kế hoạch của cậu sẽ bị nhỡ mất.

Quản lí Cao lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Có thì có, nhưng tương đối đắt đấy.”

La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi tiếp: “Giống như lần trước, em mua nhiều một chút thì anh có thể giảm giá cho em được không?”

Quản lí Cao mở bảng điện tử, chấm vài cái rồi đưa tới trước mặt La Tiểu Lâu: “Đây là giá anh đưa cho em.”

Cho dù La Tiểu Lâu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng tay cậu vẫn hơi run run. Mợ mày 125! Rốt cục mày làm cái gì đấy hả! Cố tình bòn rút hết tài khoản của tao đúng không!

Ba nguyên liệu này, loại thấp nhất cần mua 500 gam, mà mỗi loại 500 gam thì phải mất —— 100,000 đồng Liên bang.

La Tiểu Lâu cố sức hít một hơi thật sâu, kìm nén không nhìn vào số dư còn lại của tài khoản, nhìn quản lí Cao một cách thống khổ và nói: “Vậy đi, mỗi loại em mua 500 gam.”

Quản lí Cao nheo mắt cười, bằng lòng với cậu nhóc đã biết tự bỏ công sức và tiền bạc của mình ra để nghiên cứu tìm tòi từ những đồ cũ bỏ đi. Nếu sau này thằng bé có thể trở thành một con người bậc nhất, thật không uổng công cho mình đã ra giá thấp nhất.

“Những thứ này anh sẽ cho người chuyển đến, mặt khác, coi như em là một khách hàng thân thiết của bọn anh ở đây, anh sẽ tặng em một thẻ mua hàng, về sau muốn mua hàng thì sẽ được giảm giá 6%.”

Tức thì mắt La Tiểu Lâu sáng lên, hôm nay đến đây thật đúng là quá chuẩn!

Thẻ giảm giá 6% quả là rất tiện lợi, chắc chắn sau này cậu sẽ đến đây mua nguyên vật liệu không ít lần, mang thẻ này đi mua thể nào cũng tiết kiệm được ối tiền.

La Tiểu Lâu cực kỳ biết ơn quản lí Cao, anh ta chỉ cười mỉm nhìn cậu mừng rỡ rối rít rồi nói thêm: “Không cần phải khách sáo, nếu như em La có thành phẩm nào thì có thể mang đến đây, anh sẽ gửi bán cho, mà tất nhiên là cũng phải thu phí dụng rồi.”

Lời quản lí Cao lại càng khiến La Tiểu Lâu thêm sung sướng bội phần, như thế có nghĩa là cậu lại có thêm một khoản thu nhập nữa. Dù bây giờ cậu chưa có khả năng làm ra thành phẩm để đem bán nhưng đâu có nghĩa là sau này không thể làm ra, nhỉ.

Hiện tại thì La Tiểu Lâu chỉ có thể mua nguyên vật liệu linh kiện cấp một về rồi tự chế tạo ra thành phẩm, sau mới mang đến đây bán được. Chuyện khác không dám nói, nhưng cậu có thể vỗ ngực đảm bảo rằng, với linh kiện cấp một thì chắc chắn sẽ mau chóng trông thấy thành phẩm thôi.

Quản lí Cao có tâm mà La Tiểu Lâu lại có ý, hai người nói chuyện qua lại rất vui vẻ.

Đúng lúc này, Lily mỉm cười bước vào, nói với quản lí Cao: “Quản lí Cao, cuộc đấu giá đã bắt đầu rồi.”

Anh ta bèn cười vang lên: “Xem này, mải nói chuyện mà suýt nữa thì quên mất thời gian. Cũng không thể để Yates bị lỡ được, đi nào, chúng ta ra ngoài thôi.”

(1) Huyết khí phương cương: Ý chỉ tuổi trẻ cuồng nhiệt, dồi dào sinh lực (trong mọi khoản mà mn có thể nghĩ ra)

(2) Vấn đề súng ống: Ẩn dụ cái đó đó của các bạn giai, chuyện thẩm du hay còn theo thuật ngữ của Vozer là ‘quay tay’ đấy ạ =) ) ) ) ) ) ) ) ) thề trong qt cũng có cái từ ‘quay tay’ này =) ) ) ) ) ) ) ) )


Lúc mới đầu edit chương này tớ cũng ko ngờ cái chuyện đó lại xảy ra, cứ nghĩ nó phải ở chỗ nào xa xa hơn cơ, nhưng thật ko ngờ... Các bạn thấy thế này là nhanh hay chậm? Đúng là lửa lâu ngày gần rơm cũng bén, nhưng có điều, lửa này cháy còn nhẹ quá =) ) ) ) ) ) ) ) ) =) ) ) ) ) ) ) ) )